Cơ thể khiếm khuyết vẫn cống hiến hết mình để giúp đỡ cộng đồng

Món Ngon
Rate this post

Tuổi thơ nghiệt ngã

Xin kể về những ngày xa xôi ấy, khi anh Nguyễn Minh Thuận (SN 1986, ngụ tại 208/10 KV Bình Dương – P.Long Hòa, Q.Bình Thủy, TP.Cần Thơ) là một thai nhi 7 tháng tuổi ở TP. trong bụng mẹ, cha bỏ đi.

Cơ thể khiếm khuyết vẫn cống hiến hết mình để giúp đỡ cộng đồng - Ảnh 1

Nguyễn Minh Thuận đã kiên trì chống chọi với nhiều khó khăn … Trong ảnh, mẹ chở anh Thuận đi làm

Mẹ anh (bà Nguyễn Hồng Phúc, SN 1960) đi làm thuê vất vả, kiếm tiền không đủ mua thuốc chữa bệnh cho Thuận nên phải nhờ ông bà ngoại nghèo san sẻ cuộc sống.

Ẩn sau một thân hình khác lạ, bệnh tật luôn đeo bám cuộc đời Minh Thuận. Đầu luôn nghiêng về bên phải, nhìn anh như không màng đến tính mạng. Đi sâu vào bên trong, tôi biết rằng cuộc đời của anh là với nghị lực phi thường, luôn âm thầm chiến đấu, chống chọi với bệnh tật để tìm tương lai bằng con đường học vấn.

Theo lời kể của mẹ Thuận, từ lúc mới sinh đến 9 tháng tuổi, Thuận là một đứa trẻ khỏe mạnh, lanh lợi như bao đứa trẻ khác. 10 tháng tuổi, Thuận bị viêm phế quản. Khi cháu được 18 tháng, gia đình phát hiện chân trái của Thuận rất yếu, có thể đưa thẳng ra ngoài nhưng rất khó co lại. Tuy nhiên, khi đến tuổi cắp sách đến trường, Thuận vẫn kiên trì nộp hồ sơ vào trường và là học sinh giỏi toàn diện của các trường tiểu học, THCS …

Nhưng căn bệnh không ngơi ở chân trái của anh, những biến chứng liên tục hành hạ cơ thể anh. Năm lớp 10, đầu anh lại bị xô lệch sang phải. Khi tập nghiêng trở lại bình thường, gân cổ mỏi đến mức không chịu được.

Chân tay đau nhức, Thuận được gia đình đưa vào Trung tâm Chấn thương chỉnh hình Cần Thơ, sau đó chuyển lên TP.HCM nằm điều trị một tháng. Tại đây, Bệnh viện Chợ Rẫy chẩn đoán bệnh: Rối loạn trương lực cơ bán thân. Khi về, nhà quá nghèo nên chỉ có thể mua và uống những đơn thuốc cũ, rồi uống thêm thuốc nam, thuốc bắc rồi nhờ thầy thuốc bấm huyệt.

Thấy con trai kiên trì học hành, cứ 4 giờ sáng, mẹ lại dậy nấu cơm cho Thuận ăn rồi đưa đi nhờ thầy bấm huyệt rồi lại đi học. Suốt nhiều tháng dài, đầu anh vẫn không thuyên giảm mà càng ngày càng ấn vào bên phải. Ai cũng thở dài cho số phận của Minh Thuận.

Bệnh tình không dừng lại ở đó. Đầu năm lớp 12, tay cháu tự nhiên bị co cứng không cầm và cầm được bút, cháu cố gắng dùng dây thun buộc chặt bút vào tay thì bàn tay nổi đầy vết, các ngón tay tím tái nhưng không được. viết.

Là một người mạnh mẽ, vậy mà anh gần như tuyệt vọng, nước mắt tuôn rơi cho số phận của mình, anh luôn nghĩ rằng chỉ có học hành mới có thể thay đổi được số phận của mình, nhưng mỗi bước đi của anh đều đau như búa bổ, bệnh tật như đưa anh vào ngõ cụt. May mắn thay, cô giáo đã dùng tình thương và sự sẻ chia để giúp đỡ cậu học trò ngoan, có nghị lực phi thường, cho cậu học bài và kiểm tra bài bằng miệng, còn bạn bè chép bài cho cậu.

Sau hơn 4 tháng, tay thầy tách khỏi cây bút bỗng như có phép màu, tay cầm bút không bị rơi, viết nhưng chữ rất xấu, thầy vẫn cố gắng đọc và hiểu.

Anh thi đỗ tốt nghiệp cũng như thi đại học, hai mẹ con ôm nhau khóc.

Kỉ niệm buồn thời đại học

Từ nhà đến giảng đường đại học cách đó 10 cây số, việc đi học với một người tật nguyền như anh ở quê thật khó khăn. Minh Thuận thường xuyên nghỉ học, lý do là xe buýt không dừng đón (xe chạy đúng giờ, trễ giờ thì bỏ khách, ngoài ra Minh Thuận chân khó lên xe, mất thời gian. nên xe buýt chạy đi luôn).

\N

Thuận đứng đón xe 10 lần, nhưng 3 lần không đón. Đã nhiều lần bà ôm con rơi nước mắt vì con không được đi học. Bến xe cách trường hơn cây số, những năm học, em phải nhờ một người bạn chở từ bến xe về trường và ngược lại khi về.

May mắn cho Minh Thuận là anh được cấp học bổng chất độc da cam, số tiền này giúp mẹ anh phần nào. Thấm thoát bốn năm học đầy mồ hôi và nước mắt, Thuận đã tốt nghiệp đại học loại giỏi chuyên ngành thông tin (lập trình viên).

Cơ thể khiếm khuyết vẫn cống hiến hết mình để giúp đỡ cộng đồng - Ảnh 2
Tôi đã chăm chỉ và học tập chăm chỉ, tôi đã đạt điểm cao trong kỳ thi thạc sĩ

Tuổi trẻ chỉ biết cầm bút, cầm mực, mẹ đi làm thuê suốt đời thấm từng đồng bạc mà ứa nước miếng. Ra trường, lại bị khuyết tật nên Thuận tìm được việc làm không hề dễ dàng.

Sau một thời gian, may mắn được một người quen đưa vào làm việc cho một công ty tư nhân, nhưng lương chỉ một triệu đồng mỗi tháng. Đi làm được một năm, anh được Trường Đại học Võ Trường Toản nhận vào làm việc. Khi nhận việc, Thuận phải bỏ 1,5 tháng lương ở một công ty tư nhân mà người ta không chịu trả. Tại đây, anh vừa học vừa làm, anh cũng đạt thành tích tốt trong kỳ thi thạc sĩ.

Quyên góp cho người khuyết tật

Trong cuộc sống, xét về bản thân, Minh Thuận nhận thấy người khuyết tật luôn thua thiệt nên anh đã vạch ra chương trình theo một dự án từ thiện để cùng nhau hoạt động và hoạt động độc lập.

Sau đó, OFTP (Tổ chức từ thiện và phi lợi nhuận) đã giúp mở các lớp dạy máy tính cho người nghèo, và nhân cơ hội này đã xin thành lập một hiệp hội để mở lớp dạy máy tính cho người khuyết tật. Vậy là Minh Thuận đã được chấp thuận. Anh mở hai lớp, lớp trẻ từ 30 tuổi trở lên, lớp lớn từ 31 tuổi trở lên.

Ngoài ra, anh còn cùng một số người bạn đi ăn xin, mua máy tính cũ về sửa chữa cho lớp học. Ông đã đích thân đưa cho ông chiếc máy tính mà ông Trương Minh Giới, nguyên là Phó Chủ tịch thành phố Cần Thơ, tặng ông. Mục đích của anh là giúp người khuyết tật tiếp cận thông tin và đánh máy dễ dàng hơn (nhận đơn viết) và anh đã nhận thầu đánh giá chữ viết cho sinh viên Trường Đại học Võ Trường Toản (giá 2.000 – 2.300 đồng – 2.300 đồng). 3.500 đ / tờ)

Ngoài ra, anh còn dạy người khuyết tật cách truy cập internet, giúp họ kết nối với bạn bè khắp nơi, không còn cảm giác lạc lõng.

Học xong lớp tin học, anh lại mở thêm một lớp dạy tiếng Anh miễn phí cho người khuyết tật. Công việc này anh tự lo liệu, nguồn cung cấp từ các mạnh thường quân là giáo viên. Ngoài việc giúp đỡ những người khuyết tật, Minh Thuận còn tổ chức tặng quà cho các em nhỏ tại các trại trẻ mồ côi, viện dưỡng lão …

Anh Nguyễn Minh Thuận đã kiên trì chống chọi với bao gian khó, một nghị lực phi thường. Mong muốn của Minh Thuận là luôn mạnh khỏe, nguyện bỏ chút công sức để quyên góp cho người khuyết tật, cho cuộc sống. Gia đình anh hiện chỉ có hai mẹ con, Thuận rất thương mẹ… Anh cho biết, cả đời lo cho mẹ nên anh chỉ mong có một mái ấm nhỏ bình yên cho mẹ. Hòa bình…

Cơ thể khiếm khuyết vẫn cống hiến hết mình để giúp đỡ cộng đồng - Ảnh 3

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *