Vị ngọt của đậu phụ già

Món Ngon
Rate this post

Với nhiều người, một buổi sáng thanh tịnh dường như trở nên tuyệt vời hơn khi được thưởng thức một bát tào phớ “đúng chuẩn”. Đó là những lát đậu phụ mỏng, màu trắng, được ướp với nước đường và có mùi thơm của hoa bưởi hoặc hoa lài tùy theo mùa. Mùi hương ấy hòa cùng không khí trong lành của buổi sớm mai như tiếp thêm năng lượng cho một ngày mới. Trong khi đó, nhiều người khác lại đặc biệt thích thưởng thức món đậu phụ truyền thống vào buổi chiều. Vẫn là vị ngọt thanh, vẫn là hương thơm thanh mát, nhưng món ăn “xưa cũ” dường như xua tan đi bao vất vả sau một ngày làm việc, đặc biệt, xua tan cái nóng oi ả của ngày hè. Và, nếu ai đó nói rằng ăn đậu phụ buổi tối là “không có gì vui” thì đây là một quan điểm hoàn toàn sai lầm. Với nhiều người, ăn hủ tíu dưới ánh đèn vàng lung linh rất nên thơ, là một trải nghiệm không thể bỏ qua đối với những ai yêu thích vùng đất thần tiên.

Lớp trẻ ngày nay có lẽ không còn được nghe tiếng khèn, không còn được nhìn thấy tiếng rao của người bán hủ tíu – những âm thanh, những hình ảnh trong ký ức tuổi thơ của người Hà Nội ngày xưa. Tôi còn nhớ như in hôm nào khoảng 2 giờ 30 phút, tiếng rao “Ai dậy. Bát, thìa, vây quanh các chú trong sân khu tập thể, đôi mắt trong veo, háo hức chờ đến lượt. Tất cả chúng con. bị đôi bàn tay của Bác mê hoặc, đôi tay lướt nhanh từng lớp bánh mỏng mà không hề đứt, trong ánh nắng chiều, bát nước đường của Bác càng trong và lấp lánh, đẹp không thể tả. “Chú Phở.” Khi “chú Phở” không đến, chúng tôi cảm thấy vắng và nhớ vì ngày đó không có nhiều món ăn, không có nhiều trò chơi như thế.

Trong ký ức của tôi, đậu phụ cũng gắn liền với bà tôi. Ngày đó, trước khu tập thể của bà tôi cũng có một bà bán hủ tíu hay bán buổi sáng, trưa nghỉ. Sáng, bà tôi thường đi chợ rồi lại ghé vào quán hủ tíu, nhiều lần bà dẫn tôi theo… Cứ thế, chúng tôi lớn lên với những niềm vui giản dị nhưng đầy ắp kỷ niệm. hãy luôn nhớ và luôn mong được nghe lại giọng ca ngày xưa “Ai dè..u …..”.

Thực ra, tàu hủ không phải là món ăn riêng của Hà Nội, nhưng Hà Nội lại mang đến cho món ăn dân dã này những nét độc đáo riêng bởi nét tinh tế trong tính cách của người Hà Thành, bởi nét văn hóa đặc trưng nơi đây. . Phở quá của người Hà Nội là sự kết hợp giữa phần làm từ đậu nành và nước nấu từ đường hoa mai, không gừng, không nước cốt dừa như người miền Trung và miền Nam. Phần cái – quá phở – có màu trắng ngà, mịn, thơm mùi đậu nành và lá nếp vì được nấu từ đậu nành loại ngon, vo sạch rồi ngâm qua đêm. Sau khi đun sôi thành sữa đậu nành, người làm sẽ lọc bỏ bã và tiếp tục nấu với thạch rau câu và lá nếp. Điều đặc biệt ở phần nước là nước được chưng cất từ ​​đường hoa mai chưa tinh chế. Đường hoa mai đun sôi rồi để nguội. Ăn ở nơi bạn muốn, không trộn bằng cách khuấy bằng thìa. Vì vậy, khi thưởng thức ta vẫn cảm nhận được dư vị thơm ngon của mật mía. Một thứ quan trọng nữa để tạo nên hương vị khó quên của đậu phụ chính là hoa lài. Người bán thường ủ hoa lài với nước đường, càng ủ lâu, nước càng thơm, khi mở ra, thực khách đắm chìm trong hương thơm dịu mát và màu trắng tinh khôi của những cánh hoa mỏng manh. Chợt chợt nhớ đến câu tục ngữ:

“Có thể còn có hương hoa nhài,

Tuy không thanh lịch nhưng họ cũng là người Tràng An.

Quả thật, món ăn tuy đơn giản, rẻ tiền nhưng để có một tô hủ tíu làm say lòng thực khách cũng đòi hỏi sự tinh tế và khéo léo của người bán. Tào phớ được đựng trong thùng và luôn được giữ nóng, thực khách ăn đến đâu đến đó. Đặc biệt, để có được đậu phụ, người ta không bao giờ dùng thìa để xúc mà phải nạo từng lớp mỏng bằng vỏ hến hoặc những tấm tôn mỏng, to bản. Thông thường, người bán đậu phụ thường dùng vỏ trai, khi chọn loại bỏ đậu phụ phải đảm bảo không quá nhão, không quá nhỏ, cũng không quá cong. Thường thì miếng hến có kích thước bằng bàn tay nhỏ, dẹt và có thể nắm được ngay phần khum của vỏ. Phần mép của hến cũng phải được mài sắc đến đâu cạo đến đó, đậu phụ được hớt mịn đến đó. Dưới bàn tay khéo léo của người bán, từng lát phở mỏng, mịn, trắng muốt nối tiếp lớp vỏ hến trôi vào tô …

Hiện nay, nhiều quán phở chuyển lon bia, lon nước ngọt thành đồ nạo phở, tuy nhiên, lớp đậu hũ không thể mỏng và mịn như lớp vỏ hến khác. Không chỉ vậy, nhiều quán hủ tíu “tân thời” cũng xuất hiện hàng loạt “sáng tạo” như thay nước đường bằng nước đậu, rồi thêm vào bằng đủ thứ “chất độn” nào là thạch, nào là trân châu. Nào là các loại trái cây, hạt sen, dừa sợi, … thậm chí là cả siro đủ mùi vị nữa. Nhưng suy cho cùng, để thưởng thức trọn vẹn hương vị Hà Nội, thực khách chỉ có thể tìm đến. Ở Tao Phố xưa, món ăn mát mùa hè, ấm mùa đông .. và càng “chất” hơn khi ăn ở vỉa hè một góc phố, bên gánh hàng “tào phớ” đủ loại đồ nghề của các “chú”. . Phở”.

Bài, ảnh: THÚY LINH

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *