Tôi cảm thấy tiếc cho phương Tây

Món Ngon
Rate this post

Trong cõi nhớ, hai chữ “Miền Tây” hiện lên chỉ là những hình ảnh giản dị, rất đời thường. Vậy mà không hiểu sao lại khiến trái tim người khác thổn thức? Ôi miền Tây thân thương lắm những nhánh sông, rạch, rặng chuối, cam, dài gà vịt và nụ cười hiền của má tím!

Tôi cảm thấy tiếc cho miền Tây - ảnh 1

Miền Tây, vùng đất thơ mộng với những con đường nhỏ hẹp nhưng thơ mộng …

” Hô hô … sông quê chảy hai bên bờ. Cho em chín ngu, mười ngu yêu em ”, trôi theo dòng nước phương Nam, chiếc xuồng ba lá lững lờ trôi, câu hát, làn điệu. Miền Tây, vùng văn hóa sông nước bao la, hữu tình. Vận chuyển phù sa, nâng đỡ số phận con người. Người dân từ bao đời nay dựa vào con nước để sinh sống, tụ họp thành từng nhóm họp chợ trên sông. Những dòng sông thơ mộng và êm đềm. Trong sáng và tinh khôi khi những tia nắng dịu nhẹ buổi sớm mai thức giấc, dòng sông đưa người ngược xuôi mua bán. Nước sông ánh lên niềm tự hào, niềm vui được sống với dáng người vất vả. Chiều sông buồn. Dưới mái hiên đình, tài tử say sưa ngắm cảnh sông nước, cầm đàn kìm gõ nhịp câu hò. Theo câu ca cổ và tiếng mưa rơi, dòng sông như khỏa lấp nỗi buồn đất nước: “Đi về phương Nam ngậm ngùi nhìn dòng sông, thương kiếp như lục bình trôi” (Vũ Đức Sao Biển). Dòng sông, đưa gió vào lòng từng cơn gió nhẹ. Người nghệ sĩ ru hồn mình vào những lời ca, câu thơ, bài hát của người nghệ sĩ, được khơi nguồn cảm hứng từ cái lạnh trên sông. Mơ thấy một vùng mây nước. Dòng sông nối bến đò đưa tình đôi lứa, nhạc đám cưới rộn ràng, tình nghĩa sâu nặng của hai người. Dòng sông cô đơn, buồn, bến vắng, khi thuyền hẹn xưa đã ra đi mãi mãi không bao giờ trở lại….

Miền Tây, vùng đất thơ mộng với những con đường nhỏ hẹp nhưng giàu mộng mơ. Tà dương thả mình trên cánh đồng xanh, mây trắng bồng bềnh, lững lờ cuối trời. Bác năm, dì sáu trong chiếc quần dài, nón lá, cần mẫn bên luống cây, vun xới mùa màng, tưới nước ước mơ cho lũ trẻ ở nhà được ăn no, học giỏi. Đường quê, mùi rơm rạ, khói đốt. Đường quê, vang vọng âm thanh hoài cổ. Xa rồi, giọng ca Cẩm Ly mộc mạc: ” Đêm dài nghe tiếng vọng cổ buồn. Trăng khuya thổn thức, cung đàn kêu một tiếng. Tiếng đàn nhịp nhàng xót xa lòng người. Như tiếng hoa đỗ quyên đón gió thu … ”. Lang vang lên từ mái nhà tranh hai bài ca vàng ở làng cổ Minh Vương – Lệ Thủy: ” Phong lan có cánh trắng, nhụy vàng. Thông qua tình yêu, cô ấy giỏi làm bánh bông lan. Xe đi tỉnh nhưng rộng rãi. Tôi đã quen với tiếng quá giang … ”. Tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt của chiếc võng, giấc ngủ nhẹ nhàng, trong trẻo của đứa trẻ theo lời ru: “Chiều chiều vịt lội cò bay. Con voi bẻ mía chạy ngay vào rừng. Vào rừng, nhổ một sợi mây. Mang nàng về thắt nút cho nàng buôn… ”.

Ai cũng đã từng là một đứa trẻ nhỏ, nhưng khi lớn lên, thân tâm của họ bị gánh nặng bởi sự can nhiễu của tham lam, phiền não và si mê. Này người lớn, bạn đã ngủ ngon chưa? Trong tâm trí tôi, có chiếc nôi hay lời ru nào có thể lay chuyển mọi số phận con người để trọn vẹn cuộc sống bình yên?

” Tangle, lele, leng keng ”, xe bán kem! Miền Tây ơi, vui quá, tuổi thơ tôi đã về. Hồi nhỏ, mỗi khi nghe tiếng chuông, lũ trẻ trong xóm lại cuống cuồng chạy đi tìm cha mẹ kiếm được hai ngàn ba ngàn. Mừng quá, dúi tiền vào lòng bàn tay, xỏ dép chạy nhanh ra ngân hàng ngồi đợi bác bán kem, sợ bác này hút thuốc. Và là một người con miền Tây, chắc hẳn không ai có thể quên món siro đá bào trên chiếc bàn cạo gỗ huyền thoại. Tôi nhớ mình đã cười, đứa Tây đó, ngọt quá, mỗi ly đá bào vừa ra lò là hết siro, còn từng viên đá trắng tươi. Miền Tây, nhớ nó, món ăn ngon. Đất được trời phú cho không nhiều tiền, nhiều của cải, nhưng lại có nhiều ao hồ, bóng láng, .., bạt ngàn cá, tôm, cua,….

\N

Kể từ ngày trở lại vùng đất khai hoang lập nghiệp, ông đã tận dụng sự thông minh, tài trí của mình để tạo nên nét văn hóa ẩm thực nổi tiếng của đất nước. Vào những ngày lười biếng, dưới cơn mưa nặng hạt, người dân miền Tây thường quây quần đầm ấm bên nồi lẩu mắm cá linh bông điên điển. Mỗi tỉnh đều có một đặc sản riêng, nhưng lẩu mắm thì vùng nào cũng được yêu thích. Món lẩu dường như đã dung hòa được tất cả những hương vị tinh túy của miền sông nước: mắm mặn, tôm cá ngọt thơm, rau sống xanh mướt. Một lần về thăm miền Tây, người ta sẽ mê đắm vùng đất này bởi thứ men đặc biệt: bánh pía Sóc Trăng, chuối dừa Tiền Giang, hủ tiếu Trà Vinh, bún cá Châu Đốc, mắm Kiên Giang, trùn chỉ. Dừa Bến Tre, gạo thơm Chợ Đào, sành Ngã Bảy, chôm chôm Vĩnh Long, hủ tiếu Sa Đéc, cá hồng Bạc Liêu, mắm tôm Cà Mau. Mảnh đất miền Tây hòa quyện sắc màu ẩm thực của cả ba dân tộc Kinh, Hoa, Khmer, những món ăn dân dã đặc trưng của một thế giới rộng mở.

Miền Tây, con người tốt bụng. Ai đi xa rồi cũng biết thương “rau đắng mọc sau hè”. Dường như trưởng thành chỉ khiến con người ta lớn về thể chất và mở mang về nhận thức, còn tâm hồn thì vẫn chỉ là một đứa trẻ cần được ôm ấp, vuốt ve. Đối với tôi, khi bước trên đường đời gập ghềnh, ký ức về tuổi thơ miền Tây – nơi tôi sinh ra và lớn lên, luôn là dòng sữa non tươi mát nuôi dưỡng, chữa lành và tái tạo trong tôi. năng lượng sống. Người phương Tây đã dạy tôi nhiều nét đẹp. Hiếu khách, hào phóng, giàu tình cảm. Theo dòng lịch sử, người dân nơi đây vốn là những người xa xứ tứ xứ, xa cội nguồn, xuất thân khác nhau. Sống giữa rừng sâu nước độc nên họ rất thân thiện, thông cảm, độ lượng, hết lòng giúp đỡ nhau khi hoạn nạn. Đặt cọc trên những dải đất, dưới tán mù u, dưới gấm vóc, con người đoàn kết với nhau thành làng, sống nghĩa tình, quý trọng. Thành thật mà nói, bất cứ khi nào “nghĩ gì nói đó”.

Lòng người dẫu có đổi thay vẫn thủy chung “lời ru tiếng hát”, dù giữa cuộc đời xa lạ vẫn ra tay cứu giúp như Lục Vân Tiên. Du khách có dịp ghé thăm sẽ làm phật lòng người dân tứ xứ nếu về nhà mà không ở lại một đêm, ăn một bát cơm hay uống một thức uống quen thuộc. Về miền Tây, về với sự đầm ấm của sinh hoạt gia đình. Ở nhà có mấy chú chó quê, mỗi khi về là chạy ra vẫy đuôi vui mừng hớn hở! Về nhà xua tan bụi bằng xô nước mưa trong chum vại, ra nhà uống trái dừa mà bà nội vừa chặt vừa rồi mát lòng. Thằng út chạy đi hái xoài sống, chấm vào bát nước mắm đường cay cay, nó biết, món khoái khẩu của nó. Đợi trời bớt nắng, tôi sẽ ra đồng thăm chòi, lội mương bắt lươn về nấu canh chua, kiếm thêm cá lóc và ăn với rau sống. Mong một bữa tối dân dã đoàn viên!

Phương Tây, nguồn vui, sự thật, thơ ca, tự do, hòa bình, cho những ai đã ở và đã xa. Ở miền Tây, chỉ có một tôi ở đó, hồn nhiên và trong sáng, yêu đời và yêu quê hương, đất nước, yêu đồng bào!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *