Tặng bánh trung thu cho bà

Món Ngon
Rate this post

Bánh trung thu là loại bánh chỉ bán theo mùa, hạn sử dụng ngắn, khi ăn rất mềm…

Trong những năm qua, tôi đã có cơ hội thử một vài tiệm bánh mì chất lượng tại nhà, quay lại lần nữa và bắt đầu nhận đơn đặt hàng vào cuối tháng Bảy. Trong vòng hai phút, một vài tin nhắn đã được trao đổi, đơn đặt hàng đã được đóng lại. Dù mình ở Huế nhưng vẫn có thể dễ dàng đặt bánh được ship ra Quảng Trị nhé.

Nếu bánh nên ăn sớm, càng xa hạn sử dụng thì bánh trung thu càng khác. Sau khi ra lò, bạn nên đợi vài ngày cho dầu bên trong tươi, mịn, bóng khắp bề mặt bánh thì bánh mới ngon. Bánh mềm, quyện, dẻo, rất thích hợp cho người lớn tuổi.

Cách đây mấy năm, có lần tôi hỏi bà ngoại: “Con thích ăn bánh trung thu hương vị gì?”, Bà nội ngơ ngác vài giây rồi cười xua tay bảo: “Ở quê có thiếu gì đâu, cái cây trái ở ngoài vườn đầy rẫy. Có gì ngon, tôi để dành cho các cháu ”. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó nhanh chóng bị lãng quên. Giờ nghĩ lại tôi mới hiểu tại sao bà nội lại ngẩn người vài giây khi nghe tôi nói về hương vị của bánh trung thu. Cả đời bà chưa từng nếm qua chiếc bánh trung thu nào.

Thời đất nước còn nhiều khó khăn, hàng hóa đều phải xếp hàng mua theo tem phiếu, bà nội lại phải nuôi mấy đứa con thơ lớn lên ở nơi xa xôi nên không dễ ăn ngon.

Ngày tôi bỏ nhà đi học đại học, ngoài việc dúi vào tay tôi số tiền kiếm được từ việc bán rau dưa hàng ngày, bà tôi còn cho tôi mấy chục viên kẹo dừa và chanh. Bà nội nói, nếu đi đường mà mệt, học bài thì hút đi. Những viên kẹo chanh nhỏ xíu nằm gọn trong lòng bàn tay có lẽ là thứ bánh kẹo duy nhất của cô lúc bấy giờ. Gói kẹo nhỏ được đựng trong hộp thiếc trên tủ đầu giường, cùng vài lọ dầu nóng, kim chỉ, cúc áo, cau khô … Đó là bảo bối của bà nội.

Bà đã già nhưng rất kiên cường. Quanh năm phụ mẹ bán ruộng, mọi việc trong nhà đều giao cho một tay bên nội lo liệu. Sáng sớm, bà nội lo cơm nước cho lợn, gà; Chiều về lúa khô, đậu; Chiều về tắm rửa cơm nước cho con cháu.

Ảnh Việt Hùng
Ảnh: Việt Hùng

Tôi không có thói quen ngủ trưa. Giữa trưa miền Trung nắng như đổ lửa. Bà nội ngồi cột dài gần sân phơi đuổi gà không cho ăn lúa. Trong bốn đứa cháu, ai thích ăn gì, dị ứng thời tiết như thế nào, bà nội đều biết rõ.

Cửa hàng bánh trung thu tôi đặt năm nay tuy không nổi tiếng nhưng chủ quán là một người rất thích nấu nướng. Cô ấy làm bánh bằng cả trái tim. Năm ngoái chị làm mười vị, năm nay chị thêm vị khoai môn và khoai lang. Tôi bảo chị tăng thêm từng vị để xem khoai nào chín khi nội đào từ vườn và khi đã được nghiền kỹ và tẩm đường, loại nào ngon hơn. Không biết bà ngoại thích bánh trung thu hay mắng tôi vài câu quen thuộc: “Bố cháu bây giờ, kiếm được mấy đồng mà không lo tiết kiệm, lôi kéo, bắt đầu hoang phí. Ở đây thiếu gì”.

Dư âm của mùa lễ Vu Lan báo hiếu vẫn còn đó. Ai đó đã từng nói, có cha còn mẹ, có ông bà trên đời là điều may mắn nhất, hạnh phúc nhất. Tôi cũng là một người may mắn nên càng hiểu được sự no đủ, giàu sang. Dù lấy chồng xa quê nhưng gia đình chưa bao giờ để tôi thiếu thốn bất cứ thứ gì về tình cảm và vật chất.

Hàng tháng, bà nội vẫn giục mẹ đi gom trứng gà, rau sạch, chuối sứ, củ nén, ớt … rồi đóng gói, đóng thùng và gửi xe từ nhà cho tôi. Trong những cuộc gọi hàng tuần, bà nội luôn mong được hẹn tôi về thăm quê.

Đêm nay, trời thu đầy trăng vàng, lũ trẻ đã thiếp đi một lúc, tôi chợt muốn chạy về nhà, làm mình nhỏ lại, gục đầu vào chiếc áo bà ba thơm. Trầu bà…

Gió từ bến sông thổi vào, đã bao lần em được bà ngoại tặng bánh trung thu?

Diệu Thông

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *