Nợ – TẠP CHÍ ĐIỆN TỬ VĂN HÓA VÀ PHÁT TRIỂN

Món Ngon
Rate this post

Một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi, đi chiếc xe đạp cũ kỹ, trên lưng có chiếc túi ni lông đậu trước một cửa hàng nhỏ tồi tàn: Ông ơi, hôm nay ông có mua cân gì cho cháu không? Bà lão nhìn lên nói nhỏ: Còn nữa, nhưng khi nào cô đến, tôi sẽ lấy 1 cân, chắc ngon lắm. Nữ: Đừng lo, trà của ta vẫn như cũ, không dám nói dối. Bán nhanh. Người đàn bà tần ngần nhìn mấy cân bún rồi ngập ngừng: Hay là chị bán cho em nửa cân bún đi, lần sau sẽ làm giả. Ông lão hỏi: Có tiền sao không giả đi, mấy lạng cam, nửa cân bún. Người phụ nữ khịt mũi nhẹ nhàng: Tôi phải mua thêm một ít. Nhìn vẻ mặt khắc khổ của người phụ nữ bán chè, ông chủ quán già dặn: Thôi lấy đi, lần sau nhớ giả mạo. Đúng.

7 năm sau.

Đường đôi, điện cao thế thắp sáng ban đêm, những dãy nhà san sát nhau, được đánh số đầy đủ. Cửa hàng rộng rãi, thoáng mát đầy đủ hàng hóa, phía sau thấp thoáng ngôi nhà 3 tầng. Không thiếu mặt hàng, lúc nào cũng có khách ra vào mua bán. Chủ cửa hàng là một phụ nữ trung niên, nhanh nhẹn. Thỉnh thoảng người ta lại thấy một ông già với mái tóc bạc trắng xuất hiện ngoài cửa. Phần lớn thời gian anh ta sống trong một ngôi nhà ba tầng.

Một người phụ nữ trạc 40 tuổi, mặc quần áo sạch sẽ, điều khiển chiếc xe Dream nhẹ nhàng đậu trước cửa hàng. Cô ấy vào để mua một lon nước. Bước vào, cởi mũ bảo hiểm ra, cô nhìn trước ngó sau một cách kỳ lạ rồi vội vàng cầm lon coca bước ra ngoài. Đột nhiên, ông già từ trong nhà bước ra và nhìn vào người phụ nữ. Người phụ nữ có vẻ hơi luống cuống, vội vàng đội mũ bảo hiểm. Ông già hét lên: Mày bỏ mũ ra, để tao xem … người phụ nữ vội bỏ mũ ra, sợ hãi. Ông già nhìn ngang, vẫn còn nghi hoặc, ông nói: Cho tôi xem răng, cười đi, bất đắc dĩ đàn bà phải cười cái răng sứt. Ông già nhìn thấy răng bà la toáng lên: Ôi giời, con đĩ đây, mày mua cho bà ấy nửa ký bún gần chục năm nay biến mất tăm biệt tích, ăn không nổi. .. bây giờ cô ấy có thể nắm lấy … cha tiên và con đĩ … ông già nắm lấy tay của người phụ nữ. Người phụ nữ lắp bắp: Tôi … tôi quên mất … Tôi xin cô … làm ơn, cô cho cô ấy nửa cân mì ngay, nếu không cô ấy … vâng, tôi sẽ trả cô ấy ngay. Ông lão nói, giọng đanh lại: Nửa ký bún hồi đó 3 nghìn đồng, bún bây giờ 50 nghìn một ký, anh phải trả cho tôi 25 nghìn. Người phụ nữ: Vâng … vâng … Tôi sẽ trả cho bạn 50.000. Ông già bĩu môi: Tao không thèm ăn thêm ăn bớt mày, trả tao 25 ​​ngàn. Người phụ nữ móc túi đưa cho ông lão 25.000. Con dâu của bà cụ chủ cửa hàng hỏi, có phải mẹ mua hàng tín dụng không? Người phụ nữ ấp úng: Ừ, ngày xưa khổ quá, không có tiền trả… rồi lên xe vội vã bỏ đi.

Ông lão ung dung vào nhà, tìm thấy trong đống tài liệu lưu trữ bí mật một cuốn sổ nhàu nát, liền sai con dâu tìm chỗ ghi nợ cũ. Sau gần nửa tiếng, cô con dâu mới tìm thấy một dòng viết bằng bút bi nguệch ngoạc và mờ dần theo thời gian: Bà hàng chè nửa cân bún = 3000 đồng. Ông lão nghiến răng vượt cạn với cây bút đã tồn tại gần 10 năm.

Chuyện làng quê

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *