Những con sóng thời gian vỗ bờ ký ức

Món Ngon
Rate this post

Những con sóng thời gian vỗ bờ kỉ niệm / bên nỗi buồn / bên niềm vui / mẹ trước về cõi / dòng sữa câu ca dao / nuôi con khôn lớn …

Và từ đó, Võ Văn Luyện bước đi. Không chỉ ngược xuôi dòng đời, cầm súng cầm phấn, đứng trên bục giảng hơn 40 năm mà ông còn đắm mình trong miền chữ nghĩa, riêng tư nhưng không đơn độc. Đó là một trái tim đa cảm thầm lặng đôi khi cảm thấy cô đơn.

Tôi nhớ, trong dịp về Huế tháng 6 năm ngoái, tôi và Luyện nằm chung giường, ngủ chung một phòng. Để hàn huyên, hàn huyên cho thỏa nỗi nhớ những ngày ở Đội Cung cư xá Đại học Sư phạm Huế một thời bao cấp. Rồi đến khuya, khi thành phố đã ngủ say, chúng tôi lại ra ga Huế. Trong sương bồng bềnh trôi trên sông Hương, chợt qua cầu Dã Viên, anh cất tiếng hát. Một giọng hát thấm đẫm gió Lào Quảng Trị, đôi khi êm ả như dòng sông Vĩnh Định quê anh, nơi cát pha những cánh đồng huyện Hải Lăng. Nhưng đôi khi, tôi như nghe thấy tiếng lạo xạo dưới những sải chân khuya của mẹ, hay những trưa nắng mẹ lật nón đón những cơn gió mạnh …

Rồi khi nhớ lại, Võ Văn Luyện hồi hộp viết: “… Má đi rồi, con lại cô đơn / Con đường xưa ấy lùi dần vào nỗi nhớ / Cây cầu cũ mang nỗi đau ngột ngạt / Chiều nào cũng đau lòng…” (Ngày mai là ngày giỗ bà ngoại, nhớ ngày mạ). Tiếng gọi “ma”, theo âm vị giọng miền Trung, như một nỗi nhớ bất tận, mà mỗi khi nghe, dường như vẫn còn vang vọng trong những buổi chiều “ma gọi về nhà ăn cơm”, khi lũ trẻ nghịch ngợm vẫn còn. còn sống. đâu đó cuối bãi biển.

Những con sóng thời gian vỗ bờ ký ức - ảnh 1

Trang bìa 1 và bìa 4 tập thơ của nhà thơ Võ Văn Luyện

Tôi không thuộc trường phái nhìn đời câu nệ, nên khi nghe Luyến kể chuyện cười, cười bên ly rượu chiều hay nghe tiếng Anh qua điện thoại từ xa, tôi có cảm giác đồng điệu. Ở một khía cạnh nào đó, vừa là đồng môn, vừa là đồng hương, anh chợt cảm thấy cách nhìn cuộc sống giống nhau. Trong bài thơ Bản thảo nhân sinhVõ Văn Luyện đã viết lại quan điểm đó: “… Không thành vấn đề / chúng ta mất đi quá nhiều sự trong trắng / chiến tranh đưa chúng ta vào thế giới người lớn / biết cầm súng trước khi yêu / biết nói về tương lai dân tộc trước hạnh phúc lứa đôi / mùa xuân trôi trong chốc lát / nhìn lại thì đã quá muộn… ”.

Hai câu trước đó, anh ấy viết rõ ràng: “Tôi tưởng tượng bạn / đứa trẻ tắm mưa vô tư như thể bạn chưa bao giờ là một cô gái”Nên chi tiêu Không có gìvà có lẽ đó là sự thâm nhập muôn thuở của một nhà thơ đã từng in những tập thơ trăn trở như Những lời thầm kín của biển, Sự trinh nguyên của ngọn nến cỏ khô Người soi bóng mình

Cảm giác mòn mỏi từng chữ của Võ Văn Luyện trong từng tập thơ in, hay với tập sách Mây âm Tôi cầm chúng trên tay, mỗi người đều có lý do và sự viên mãn riêng. Không ai có thể “đọc” hết, nói hết những cảm xúc của thi nhân khi đối diện với một hiện thực, để rồi bay bổng thăng hoa, tinh tế!

Vì vậy, khi đọc những dòng trong bài thơ Đón thángTôi chợt thấy một nụ cười thoáng qua giữa cuộc đời: “Ừ thì về than nghèo / ừ ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư / ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư / ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư / ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư. sau đó tiếp tục với các câu“Em yêu tôi hết mực / hái trăng đón gió cho vui…”.

\N

Hiếm có thái độ như vậy, trong cuộc sống này!

Đột nhiên, trong số rất nhiều bài thơ tự do và đôi trong các tập thơ của Võ Văn Luyện, rất hiếm thấy bài thơ lục bát. Với tập thơ này, Luyện đã nhân đôi vần lục bát như một sự chuyển mình, đau đớn mượn làm tựa đề của nó: Vay: “Mượn đêm giấu sầu / Mượn ngày bạn bè giấu tỉnh say / Mượn câu em giấu đây / Mượn câu thơ giấu may người ”. Bởi, mượn đêm trong tập thơ, tôi thấy có nhiều bài thơ hay nhắc đến nỗi khắc khoải của anh, chẳng hạn Nửa đêm thức giấc, Sống lại giấc mơ, Nỗi nhớ thức giấc …

Nhận được tập thơ, hơi bối rối vì tiêu đề. Mây âmđịnh gọi nhà thơ Võ Văn Luyện để hỏi thì hóa ra bài thơ là câu chuyện đối thoại với một người đàn bà (có thể thật, có thể không), để ông chuyển tải bản tuyên ngôn thơ của mình: “Thơ dễ quá anh có chán / ngày làm hàng trăm bài thơ mà như gáo nước lạnh / biển khơi xa nguồn chẳng còn cá / thơ âm, em bỏ anh rồi”. Nhưng, điều anh muốn nói thể hiện rất rõ trong khổ thơ cuối: “âm ngôn chết trên trời / ôi làm sao sống lại / phải kiên nhẫn bước đi bằng đôi chân trần / Mình lấy máu mình gieo tiếng cười”.

Đọc tập Mây âm của Võ Văn Luyện, NXB Hội Nhà văn

Hay để ghi dấu bước chân của mình qua bao miền, ngày tháng đã qua, Luyến viết như một lời tri ân, dẫu chỉ có đôi lần rượu chè say sưa ở đó: Kinh Bắc đêm nhớ Nguyễn Phi Lan, La Ngà tỏa sáng, Huế tình, Trở về Ô Lâu, Chợ tình Khâu Vai …

Và nhân dịp Sài Gòn đánh dấu 1 năm mở cửa sau đại dịch Covid-19 (1.10.2021-1.10.2022), với nhiều nỗ lực để duy trì nền tảng năng động sau biến cố chưa từng có, duy trì ngữ nghĩa hào phóng, chân thành và chào đón những con người từ trên toàn thế giới, trong đó có tôi, bỗng thêm một điều bất ngờ. Lật giở trang 71, chợt bắt gặp một bài thơ có tựa đề Sài Gòn “cưỡng bức” tôi, Có vẻ như ông viết trước khi dịch, khi có dịp đến thăm con gái, ông cảm thấy hồi hộp. Từ “ép buộc”, Luyện đóng trong ngoặc kép như một cảm giác lãng phí, phải quay lại với công việc nhưng lại được bạn bè và tâm hồn chân chất của thành phố phương Nam này níu kéo. Do đó, anh ấy đã thốt lên: “Lạ chưa mưa chưa nắng / Thơ trời đã quên / Cô đơn / Sài Gòn buộc mình mát / Nên đêm đong đầy nỗi nhớ bâng khuâng”.

Gọi cho anh, Luyện cười nói: “Em nhớ Sài Gòn, hẹn gặp lại sau”!

Sài Gòn 1.10.2022

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *