Ký ức tuổi thơ mùa nước nổi

Món Ngon
Rate this post

Để rồi giữa cuộc sống hối hả, bộn bề này, chỉ cần nhắc lại chút kỷ niệm xưa cũng đủ khiến ta ấm lòng lạ thường. Với cá nhân tôi, miền Tây hiện lên thật thân thương với bao nỗi nhớ về mùa nước nổi tuổi thơ.

Hàng năm, mùa nước nổi thường rơi vào tháng 9-10. Mỗi khi nước ngập, lũ trẻ thi nhau lội ra vào nhà. Với suy nghĩ đơn giản của lũ trẻ ngày ấy, mùa lũ không đáng sợ nhưng chúng tôi vẫn hồn nhiên ngồi trên chiếc chõng tre để tránh lũ và thách nhau câu cá. Một vài con nhện, côn trùng, dế được “tận dụng” làm mồi câu nhanh chóng. Niềm vui của trẻ thơ thật giản dị, tiếng cười nói rôm rả của cả xóm làng như một bản nhạc du dương, trong sáng đến mức chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến khóe miệng chợt mỉm cười. động vật.

Ký ức mùa nước nổi tuổi thơ - ảnh 1

Miền Tây mùa nước nổi.

Nhớ lại ngày đó, cá mùa nước nổi rẻ lắm, một cân gạo đổi được ba bốn cân cá. Nhưng tối đến, mẹ con tôi vẫn phải đi đánh cá kiếm miếng ăn hàng ngày. Mỗi buổi chiều đi học về, tôi vội quẳng cuốn tập đang gói trong bao gạo của bà ngoại rồi xới nhanh bát cơm nguội ăn loang loáng để chuẩn bị cho chuyến câu đêm. Chạng vạng là lúc tiếng gọi nhau vang lên khắp nơi, tiếng kẽo kẹt của chùm đèn vang lên đều đặn. Gió mùa đông thổi len lỏi qua từng vạt áo gợn sóng mặt hồ khiến người ta đôi khi rùng mình. Sau một hồi, từng chiếc ca nô tách ra nhiều hướng khác nhau để tìm luồng cá, lúc này mới thấy cánh đồng nước mênh mông đến nhường nào!

Chiếc xuồng nhỏ của ngôi nhà trông như một ngôi nhà chuyển động nhỏ xíu, le lói ánh sáng của ngọn đèn dầu lướt nhẹ trên mặt nước. Ruộng đồng mùa đó tanh lắm vì chỉ mọc nhiều hoa súng, cây lát và mọc hoang quanh năm. Không những thế, bên cạnh còn có nghĩa trang khiến nhiều người không dám nhìn. Chỉ cần đập nhẹ vào tia nước cũng đủ khiến chúng nhảy cẫng lên. Con cá rô đớp mồi, hào hứng lấy đà rồi lao xuống đánh “phành phạch”, nước bắn tung tóe khắp mạn thuyền. Thỉnh thoảng, tiếng cá lóc kêu vù vù khiến mặt nước sóng sánh, lung linh huyền ảo dưới ánh trăng trong.

Tôi uể oải vác cái chậu câu có tổng cộng ba ngàn lưỡi câu đi thả ba cây số, mỗi mét một móc. Chúng sẽ được thắt lại theo kiểu nắm chắc cổ chó, kéo càng mạnh thì dây càng chặt. Món khoái khẩu của cá cũng vậy, nên mọi người nhanh chóng móc sâu hổ và gạo vào lưỡi câu để nhử cá. Màn đêm bao phủ bầu trời như một tấm áo choàng đen bao trùm mọi thứ, tiếng cá đớp mồi khiến tôi chợt thấy cồn cào trong bụng. Ánh sáng le lói của những ngọn đèn dầu leo ​​lét trên sân tạo điểm nhấn cho không gian, người dân thi nhau giăng câu, giăng lưới. Giọng mẹ nhẹ nhàng: “Nhà mình cũng chơi câu!”. Mẹ vác cần câu và ngọn đèn dầu lên sạp trên mui xe của tôi, rồi ngồi vào tay lái và đỡ xuồng cho mẹ thả cá. Hết lần này đến lần khác, mẹ con tôi khựng lại vì con rối phải cởi từng mảnh lưới. Công việc cứ lặp đi lặp lại quen thuộc từ ngày này qua ngày khác nên sự phối hợp rất nhịp nhàng và nhịp nhàng. Lâu lâu, chỉ cần nghe tiếng cá vồ vập, tôi đã vội vàng lùi lại để mẹ gỡ cá ngay không lãng phí món quà vô giá của thiên nhiên.

\N

Dù nhiều cá nhưng không phải ngày nào người câu cũng gặp may. Tôi nhớ có một lần chúng tôi đang lênh đênh giữa mênh mông nước thì gió lạnh lùa về góc trời, chiếc thuyền nhỏ nhanh chóng lắc lư sang hướng khác. Mây đen bao phủ bầu trời, đêm đen càng thêm kinh hãi. Mẹ lo lắng nói: “Mưa to rồi, con về sớm đi con!”. Tôi cố gắng giữ cho chiếc ca nô thật vững để mẹ tôi câu cá, nhưng sức người không thể tranh được với trời, gió lớn khiến chiếc xuồng quay tròn một chỗ. Má mặc vội chiếc áo ni lông rách nát cho tôi rồi nhảy ngay xuống dòng nước lạnh thấu tim, hai hàm răng bất giác va vào nhau. Gió hú không ngớt, nước ngập đến thắt lưng, có nơi dâng cao đến đầu người nên bạn phải bám vào xuồng qua những đoạn sâu đó. Mưa đã bắt đầu xuất hiện, rơi trên chiếc áo ni lông mỏng, đau rát cả đôi má phúng phính. Ngay lập tức, cơn mưa như trút nước như muốn nuốt chửng chiếc xuồng nhỏ. Ma nhanh chóng tát nước dâng lên trong ca nô đồng thời nghiêng móc câu ra bên ngoài để thả hết ra ngoài. Vài tiếng đồng hồ trôi qua, mưa tạnh và những câu nói đã xong. Tháo dây sau lưng, đặt một chiếc dằm vào thuyền, sau đó thắt chặt ống quần và ống tay áo cho ráo nước. Nhìn ngọn đèn dầu không hay vì gió lớn đã tạnh từ lâu …

Trời còn tối và mưa to nên cá trốn ăn, một số con ăn trước cũng bị chết ngạt, cứng cổ. Mồi đã trắng xóa sau một thời gian dài ngâm mình trong nước lạnh, tiếng gà trống gáy cảnh báo người canh gác, tiếng ếch nhái kêu râm ran sau cơn mưa khuấy động cả cánh đồng. Tiếng hú của những chiếc guồng đánh cá, tiếng thu lưới vang lên, ai cũng than trời vì cá, không đổi được gạo. Ánh mắt buồn của mọi người khiến tôi cũng buồn theo, tiếng thở dài khiến khung cảnh càng thêm ảm đạm, hoang vắng. Vô tình những lúc yếu lòng, xót xa cho cảnh mẹ phải lội qua đêm gió, chẳng may không được vùi đầu vào chăn ấm như những người cùng thời với chúng tôi. Cuộc sống thật không dễ dàng khi giữa đêm khuya giữa cánh đồng hoang vắng, những người đàn bà con gái phải một mình chống chọi với sức mạnh của thiên nhiên. Cái lạnh nhanh chóng len lỏi khiến môi tôi run liên hồi, nước mắt cứ lặng lẽ rơi trên gò má đỏ hồng. Tôi khẽ rúc vào má, tay chân lạnh ngắt nhưng không hiểu sao tôi thấy bình yên, có lẽ vì tình mẫu tử khiến tôi được an ủi đôi chút… Xa vắng tiếng hát. điều đó vọng lại:

“Hô! Đứa trẻ không có cha giống như ngôi nhà không nóc,

Cha tôi qua đời và tôi ướt đẫm ”…

Đến bây giờ, dù đã trưởng thành và rời xa quê hương nhưng tôi vẫn không thể nào quên được những kỷ niệm về mùa nước nổi miền Tây. Có thể nói hồi đó làng quê còn nghèo, hoang vắng nhưng rất tình người và bao trải nghiệm trên má khó tìm thấy bây giờ… Những mùa nước nổi đã nuôi dưỡng và nuôi dưỡng tuổi thơ. , chắp cánh cho tâm hồn tôi bay xa. “Rất thân yêu. Yêu nó. Tôi nhớ miền Tây máu thịt! ”.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *