Có một con sông mang tên công chúa

Món Ngon
Rate this post


Có một con sông mang tên công chúa

Nông dân thu hoạch tôm.

Người chăn nuôi nhỏ lẻ mất dần vị thế, không còn sức cạnh tranh, dần dần bỏ hoang vuông ao do hiệu quả kinh tế kém so với hình thức trang trại mới hiện đại. Vì vậy, từ khi việc nuôi tôm sú ồ ạt giảm và các loại thuốc nuôi tôm công nghiệp xuất hiện ngày càng nhiều, giá thuốc cá cũng giảm theo. Tuy nhiên, bà con vẫn tiếp tục trồng vì thuốc cá dễ chăm sóc, không bị sâu bệnh, vốn đầu tư ít nên người trồng rất yên tâm.


Sóc Trăng có chiều dài bờ biển trên 72 km, đi qua các huyện: Cù Lao Dung, Trần Đề và thị xã Vĩnh Châu.


Dọc theo con đê biển khu vực này là những rừng bần, đước, cá, chà là tạo thành vành đai bảo vệ bờ biển cho các làng bên trong mỗi khi có triều cường, bão, biển động. Tuy nhiên, do nằm trực diện cửa biển Mỹ Thanh, vào mùa gió chướng, sóng biển từ cửa biển Mỹ Thanh đánh thẳng vào đây nên hàng năm sạt lở nhiều nơi. thường.


Nhiều bậc cao niên từng sống ở vùng Xẩm Phả giải thích về nguồn gốc tên gọi Xẩm Phả: Đó là phát âm của từ “Sóng” mà ra, Hố Bể năm nào cũng vỡ ra từ cùng một nghĩa. Âu cũng là cách giải thích cho một địa danh địa phương, còn chính xác tên gọi là gì thì phải nhờ các nhà khoa học vào cuộc nếu không sẽ phải “gia giảm phân giải”.


Đứng trên cầu Mỹ Thạnh 2 vào mùa gió, từng cơn gió biển mát rượi thổi như thổi bay cái nóng oi ả giữa trưa của tiết trời miền Tây “thiêu đốt”.


Có một con sông mang tên công chúaTàu cao tốc Trần Đề – Côn Đảo.


Phóng tầm mắt về phía cửa biển xanh thẳm, chúng tôi xuýt xoa trước vẻ đẹp kỳ thú của trời biển bao la. Thỉnh thoảng mới thấy tàu cao tốc từ cảng Trần Đề ra Côn Đảo chạy ngang qua. Con sóng xé trắng mặt biển, xô dạt vào nơi từng được ví như “địa ngục trần gian” với bao giai thoại về lòng quả cảm của những chiến sĩ trung kiên trong cuộc đấu tranh cách mạng anh dũng giải phóng dân tộc. của lịch sử đất nước. Ôi Việt Nam thân yêu, mọi nơi trên đất nước này đều đáng yêu, xinh đẹp và đáng tự hào.


Cầu Mỹ Thanh 2, công trình quan trọng và bề thế nhất trên tuyến đường Nam Sông Hậu, cách cửa biển Mỹ Thanh chưa đầy 2 km, không chỉ nối hai bờ Vĩnh Châu và Trần Đề mà còn giúp người đi đường ngẩn ngơ chiêm ngưỡng vẻ đẹp mộng mơ của trời biển Mỹ Thanh, của biển Đông với muôn ngàn con sóng bạc đầu dưới nắng vàng lấp lánh. Cầu này có quy mô lớn hơn cầu Mỹ Thạnh 1, dài 611 mét, mặt cầu rộng 12 mét.


Từ đây, đường Nam sông Hậu đi vào địa phận xã Vĩnh Hải, thị xã Vĩnh Châu nối với Tỉnh lộ 113 dọc bờ biển Vĩnh Châu đi Bạc Liêu và chiều ngược lại đi qua địa phận Hậu Giang, TP. Cần Thơ nối liền quốc lộ 91B, thẳng đến Long Xuyên, Châu Đốc qua Campuchia… Anh bạn đồng nghiệp khá quen thuộc với vùng đất này cho tôi biết đâu là hướng Hồ Bể, đâu là khu vực. Ở Xam Pha, đâu là rừng chà là có món khoái khẩu của người dân nơi đây: chà là.


Có một con sông mang tên công chúaBộ đội biên phòng và dân quân tuần tra rừng phòng hộ ven biển.


Tôi còn nhớ rất rõ ngày theo đoàn công tác của cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt đi thị sát tuyến đê biển Vĩnh Châu và tuyến đê sông Mỹ Thanh. Anh kể, về vùng này bỗng “thèm” ăn món giun chà là chiên nước mắm như hồi còn ở gốc đa. Nhưng giun chà là ở Lâm trường Mỹ Thành ngon hơn những nơi khác.


Rồi trưa hôm ấy, bữa cơm đến, chừng chục con cừu non chiên nước mắm vàng ruộm, béo ngậy cũng được dọn ra; Do lúc đó đang vào mùa xấu nên rất khó kiếm, sâu không nhiều. Ai cũng định ăn món đặc sản “có một không hai” này, bác sĩ đích thân nếm thử chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.


Chúng tôi biết anh ấy rất “tiếc” nhưng phải nghe lời bác sĩ. Vì vậy, chúng tôi không để lại gì trên đĩa, kể cả một bát nước mắm nhỏ với những con chà là lông xù, trong đó dành riêng cho các nhà báo.


Người dân địa phương cho biết, ngày trước cây chà là còn được gọi là rừng nguyên sinh với thảm thực vật phong phú, cây chà là còn là “đứa con” xóa đói, giảm nghèo của nhiều hộ dân trên địa bàn. đây. Tôi chợt nghĩ, cây chà là nhiều gai, chặt cây chà là có sâu không dễ, tôi bị gai của nó đâm khi đi theo người ta đi chặt chà là về lấy cỏ, đau đớn. đau xót khi thấy “chín phương trời xay bột” …


Hình ảnh đôi vợ chồng nông dân người Khmer gánh bó chà là xuống chợ Vĩnh Châu bán mà tôi vô tình gặp trên con đường cát nổi mấy năm trước, không biết họ có còn theo cái “nghiệp” ấy nữa không? Nếu vậy thì chắc chắn bây giờ bạn sẽ “di chuyển” nhanh hơn trên con đường trải nhựa phẳng lặng, thông thoáng này chứ không phải đi bộ khoảng 2 tiếng đồng hồ như trước đây.


Giờ đây, những cánh rừng cọ bắt đầu biến mất dần, nhường chỗ cho những trang trại nuôi tôm hiện đại cùng với nhiều dự án phát triển kinh tế khác như tuyến đường Nam sông Hậu truyền thống và cầu Mỹ Thanh. bề thế, vững chãi khắp cửa biển bao la.


Có lẽ ngày mai, con sâu chà là sẽ chung số phận với con cá cháy – sản vật độc đáo của cư dân vùng ven sông Hậu, chỉ còn trong ký ức mỗi khi nhắc đến. .

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *